St. Vincent Liem Parish

Truyện Ngắn Ngày Tết

  Jan 17th, 2019

1. Tết này ai rao bán nụ cười?

Thằng bé gầy nhom, bé lắm, chừng 5 tuổi, cầm trên tay mấy thỏi sin-gum đi dọc bờ hồ, vừa đi vừa nhảy chân sáo, luôn miệng cười. Đi qua nó, thằng bé dừng lại, hỏi:

- Cô khóc à? Sao cô lại khóc? Cô ăn kẹo không? Cháu tặng cô...

- Sao lại tặng cô? Cháu bán bao nhiêu một thanh để cô mua?

- Cháu vừa mơ thấy mẹ. Mẹ bảo cháu là cười thật nhiều, mẹ sẽ về.

- Mẹ cháu đâu?

- Cháu ở với bà. Bà bảo tết này mẹ sẽ về. Cháu tặng cô này. Cô về với mẹ đi.... Thằng bé dúi vào tay nó thanh sin-gum rồi lại đi tiếp, vừa đi vừa nhày chân sáo, miệng vẫn luôn cười..

"Cô về với Mẹ đi", câu nói của thằng bé bất giác làm trái tim nó nghẹn lại. Nó muốn chạy về bên mẹ. Nhưng xa thể này, làm sao về được. Nước mắt lại rơi, nó tủi thân, qua hai tết rồi nó xa mẹ, xa gia đình...

Nó nhớ Mẹ, nhớ đôi vai gầy, nhớ ánh mắt Mẹ dõi theo: kỳ vọng, thương, lo lắng và cả xót xa. Đứa con gái lần đầu xa gia đình, xa đến mấy nghìn cây số, làm sao không khỏi bùi ngùi. Mùi ngai ngái của cỏ xanh trên cánh đồng làng, mùi thơm nồng của nồi bánh trưng luộc, mùi cơm cháy, nó còn nhớ rõ lắm, làm sao quên được...

Nhớ cháy lòng tấm áo rách mẹ mặc, là món quà đầu tiên nó dành dụm tiền làm thêm mua về tặng mẹ. Nó sơ ý làm áo vướng đinh ngay từ khi mẹ còn chưa một lần xỏ tay. Vậy mà mẹ vẫn mặc, nâng niu như đó là thứ quý giá nhất trên đời...

Nó lại khóc, thương mẹ ở quê một nắng hai sương, miệng vẫn mỉm cười khi con gái xin tiền đóng học phí. Học phí trường đời và cả học phí trường tình, trường yêu....

Đã xa rồi cái thuở lên năm, lên mười còn chưa biết nghĩ suy, mọi việc trong nhà một tay mẹ gánh vác. Nhưng đến khi lớn khôn, biết lo lắng, biết thương mẹ thì con lại sải cánh bay xa. Ơn nghĩa sinh thành, đến khi nào con mới trả hết? Công mẹ dưỡng dục, con làm vương vãi nơi nao, nụ cười cũng bỏ lại phương nào. Giờ thèm lắm một bờ vai...

Bao nhiêu lần gặp khó khăn sóng gió là bấy nhiêu lần con tìm Mẹ trong nghẹn ngào, xót xa. Con đã không biết con đau một thì mẹ đau gấp nhiều lần hơn thế. Còn con, đến khi nào con mới thương mẹ bằng mười lần mẹ thương con?

Tết này, dù bằng cách nào đi nữa, con cũng sẽ về bên Mẹ... Con cần nhiều hơn một nụ cười, mua về tặng mẹ...  

2. Bãi đậu xe ngày Tết

Lần đầu tiên trong bao nhiêu cái Tết, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm vì năm nay đã chuẩn bị mọi thứ xong trước đến 3 tuần. Đỡ phải đâm bổ vào các cửa hàng đông đúc để tranh nhau những món đồ giảm giá. Vui hơn cả là ở cửa hàng chỗ tôi làm thêm ngoài giờ học, họ còn phát cho 50 đôla tiền thưởng. Tôi quyết định sẽ mua một thứ gì đó cho riêng mình. Thế là tôi đến siêu thị.

Trời rét. Tuyết rơi rất dày. Bãi đậu xe đông nghẹt từ đầu đến cuối nên tôi phải đi đến hai vòng mới tìm được một chỗ. 

Đỗ xe xong, tôi chợt nhận thấy một người đàn ông chống nạng đang cố ra khỏi xe ôtô. Ông ta đậu xe ở khu dành cho người tàn tật. Tôi cũng thấy một cảnh sát giao thông đang tiến gần đến ông ta. 

Viên cảnh sát nói với người đàn ông chống nạng rằng ông ta không thể đậu xe trong khu vực này vì xe ông ta không gắn thẻ đặc biệt dành cho những người tàn tật. Người đàn ông thì cố gắng giải thích rằng mình mới đậu xe trong khu này lần đầu tiên và ông ta không thể chống nạng đi trên tuyết trơn... 

Viên cảnh sát có vẻ bực: 

- Cũng được thôi, ông đậu xe ở đây được thì ông có thể đi nộp phạt được! 75 đôla!  Nói rồi, anh ta rút tập giấp phạt trong túi ra. Người đàn ông chống nạng vội khẩn khoản: 

- Tôi sẽ lái xe ra chỗ khác... 

- Không, tôi đã cho ông cơ hội, còn bây giờ thì không – Viên cảnh sát nghiêm khắc. 

Người đàn ông tiếp tục năn nỉ rằng ông ta không đủ tiền nộp phạt. Trong túi ông chỉ có đúng 50 đôla để mua một món quà năm mới cho con trai mình. Viên cảnh sát nhún vai, đưa chiếc thẻ phạt cho người đàn ông: 

- Thế à? Kiếm thêm 25 đôla nữa là đủ trả tiền phạt! Chúc mừng năm mới! 

Nói xong, anh ta bỏ đi, để người đàn ông đứng cạnh chiếc xe, tay cầm tờ biên lai phạt 75 đôla, trông rất khổ sở. Tôi nghĩ đến tờ 50 đôla trong túi áo và biết ngay mình nên làm gì. 

Tôi đập vào vai ông: 

- Tôi xin lỗi đã nghe hết mọi chuyện. Anh cảnh sát kia thật là... 

Và tôi đưa cho người đàn ông 50 đôla của mình. Người đàn ông lắc đầu quầy quậy: 

- Không không, tôi làm sao nhận được! Thật là không phải chút nào! 

- Anh cứ nhận đi – Tôi dúi tờ tiền vào tay anh ta – Có lần tôi đã đậu xe trong khu vực dành riêng cho người tàn tật chỉ vì ngại vào bãi đậu xe bình thường quá đông đúc. Lần đó không ai để ý mà phạt tôi mặc dù tôi đáng bị như thế. Anh cứ cầm lấn tiền và mua một món quà cho cậu bé ở nhà! 

Một khoảnh khắc im lặng. Người đàn ông nhìn tờ 50 đôla rồi nhìn tôi. Mắt đỏ hoe, người đàn ông bắt tay tôi và thế là tôi đã nhận được lời chúc năm mới chân thành nhất.   Nguồn: mobiradio.vn

Các Bài Viết Khác: